妙法莲华经 · 御制大乘妙法莲华经序
miào fǎ lián huá jīng · yù zhì dà chéng miào fǎ lián huá jīng xù
lái
jué
shān
zhōng
ā
luó
hàn
ā
ruò
jiāo
chén
jiā
liàng
děng
zhòng
yǎn
shuō
chéng
zhēn
jīng
míng
liàng
shì
shí
tiān
bǎo
huá
huò
chōng
mǎn
huì
guāng
xiàn
ruì
dòng
zhú
yōu
xiǎn
shì
jiè
liù
zhǒng
zhèn
dòng
qiè
rén
tiān
wèi
céng
yǒu
xián
jiē
huān
zàn
tàn
wéi
shì
jīng
nǎi
zhū
lái
zhī
cáng
shén
miào
guǎng
广
nán
míng
suǒ
zhì
zhī
chén
liú
zhěng
hūn
zhī
shī
xìng
gōng
hóng
yuǎn
qiú
yuán
zhào
zhú
qián
liú
zhèn
dàn
yuán
西
jìn
shā
mén
zhú
zhě
chū
jiā
fān
míng
yuē
zhèng
huá
dōng
jìn
qiū
sān
zàng
shī
jiū
luó
shén
zhòng
fān
míng
yuē
miào
lián
huá
zhì
suí
tiān
zhú
shā
mén
duō
suǒ
fān
zhě
míng
miào
suī
sān
jīng
wén
chóng
chén
ér
wéi
sān
zàng
shī
zhǐ
shì
yuǎn
é
miù
fěi
kān
zhèng
jiàn
zhì
duō
yòng
shì
jiā
jiù
xiào
réng
mìng
lòu
guǎng
广
chuán
lái
mǐn
zhū
zhòng
shēng
yǒu
zhǒng
zhǒng
xìng
zhǒng
zhǒng
zhǒng
zhǒng
xíng
zhǒng
zhǒng
xiǎng
fēn
bié
jié
chán
rào
yǒu
chū
nǎi
wèi
shì
yīn
yuán
xiàn
shì
chàng
miào
zhǐ
zuò
shū
shèng
fāng
biàn
便
jiē
tuō
chāo
dēng
zhèng
jué
chéng
hǎi
zhī
jīn
liáng
ér
zhú
yōu
zhī
huì
shàn
nán
zi
shàn
rén
qiè
zhòng
shēng
néng
bǐng
xīn
zhì
chéng
chí
sòng
pèi
dǐng
gòng
yǎng
qiè
nǎo
chú
qiè
zhàng
jiě
qiè
shēng
zhī
è
chì
zhī
shí
zhī
yǐn
hán
zhī
huǒ
zhī
liáng
pín
zhī
bǎo
bìng
zhī
zi
zhī
zhī
zhōu
wèi
kuài
shì
xīn
wèi
yǒu
yán
dào
fēi
jīng
fēi
jīng
chuán
yuán
jīng
qiú
yuán
dào
fāng
shí
shì
jīng
zhī
zhǐ
qīng
jìng
wēi
miào
yǒu
zūn
zhī
zhě
shēn
zhēn
kāng
tài
zhū
zhǒng
shàn
gēn
yuán
mǎn
lián
huá
chū
shuǐ
rǎn
yùn
jiē
kōng
liù
gēn
qīng
jìng
chuán
shàng
shàn
chéng
zhèng
jué
zhě
nán
gǒu
huò
chén
jiāo
gān
xīn
duò
luò
jué
miè
shàn
gēn
shēn
lún
huí
shēng
zhī
zhě
yǒu
zāi
suī
rán
shàn
è
liǎng
yóu
rén
suǒ
wèi
shàn
huò
wèi
è
huò
xiōng
yōu
míng
guǒ
bào
shuǎng
zhū
guān
shì
jīng
zhě
shàng
jiè
zhī
zāi
shàng
miǎn
zhī
zāi
yǒng
shí
nián
yuè
shí
译文
简析
妙法莲华经(Saddharmapundarika-sutra),简称《法华经》,在古印度、尼泊尔等地长期流行。在克什米尔、尼泊尔和中国新疆、西藏等地有40多种梵文版本,分为尼泊尔体系、克什米尔体系(基尔基特)和新疆体系。尼泊尔体系版本约为11世纪后作品,保持完整,已出版5种校订本。1983年北京民族文化宫图书馆用珂罗版彩色复制出版了由尼泊尔传入、珍藏于西藏萨迦寺的法华经。
注释

作者简介

释迦牟尼[shì jiā mù ní]

释迦牟尼大约与我国孔子同时代。他是古印度北部迦毗罗卫国(今尼泊尔境内)的王子,属刹帝利种姓。 据佛经记载,释迦牟尼在19岁时,有感于人世生、老、病、死等诸多苦恼,舍弃王族生活,出家修行。35岁时,他在菩提树下大彻大悟,遂开启佛教,随即在印度北部,中部恒河流域一带传教。年80在拘尸那迦城示现涅槃。